Càng vô trong, con đường hầm càng nhỏ lại, chỉ vừa một người đi. Hai bên vách hang, có nhiều hàng chữ ngoằn ngoèo ẩn hiện. Yến bóp tay Bình nhè nhẹ nói: - Tới rồi đó anh. Bình hồi hộp theo sau giáo sự Trọng đi vào một căn phòng vuông vức. Nhiều hàng chữ trên vách phòng. Nhiều hình tượng rải rác trong phòng. Giáo sư Trọng dừng lại trước một cánh cửa lớn. Bình nhìn thấy hình một con bò cạp khắc nổi trên cánh cửa y như con bò cạp khắc ở trên chiếc mề đay mẹ chàng đeo vô cổ Bình tại phi trường. Bất giác chàng rùng mình. Giáo sư Trọng nói: - Bây giờ là lúc chúng ta phải đẩy cửa vô bên trong rồi. Làm việc hơn một năm mới tiến được tới đây. Bỗng có tiếng la lớn: - Khoan đã. Hãy dừng lại. Bình ngạc nhiên nhìn lại phía sau. Chàng thấy một người đàn bà khoảng hơn 30. Tóc dài xõa xuống hai bên ngực thực nở nang. Nàng mặc quần áo thật sặc sỡ của dân Chàm. Hớt hải chạy vô. Trên vai còn đeo thêm một túi vải may bằng vải thô của người Chàm. Tay bà ta cầm máy chụp hình. Khuôn mặt nàng rất đẹp. Cổ, tai và hai tay đeo đầy đồ trang sức óng ánh. Trông có vẻ cao sang hơn hẳn những người Chàm sống rải rác ở địa phương này. Bà ta thở hổn hển nói: - Giáo sư Trọng. Ông hãy chờ tôi một chút đã. Giáo sư Trọng đứng nhìn người đàn bà lạ nói: - Vâng. Một tay bà ta đưa lên ngực như để giữ lại hơi thở hổn hển vì vừa phải chạy vội vã một quãng đường xa. Ánh mắt bà ta đỏ rực, phản chiếu ánh sáng bập bùng của những ngọn đuốc đang cháy hừng hực trong hang. Bà ta từ từ ngồi xuống, để túi xách bên cạnh. Mở ra, lấy đèn chụp hình ráp vô máy và ngước mặt lên nói: - Tôi xin lỗi đã la lớn như vừa rồi. Nhưng xin giáo sư thông cảm cho, vì không muốn mất đi giây phút quan trọng khi mọi người đẩy cửa tiến vô bên trong cổ mộ. Giáo sư Trọng hơi nheo mắt hỏi: - Cô là ai. Tại sao những người gác ở ngoài lại cho cô vô đây? Người đàn bà lạ nói: - Tôi tên Chế Liễu. Tôi đã trình thẻ báo chí và xin phép họ để tôi vô đây. Giáo sư Trọng cười xã giao, nói: - Tên cô đẹp lắm. Nhưng tôi không muốn bất cứ một phóng viên nào viết điều gì về sự khám phá của tôi khi chưa có kết quả tốt đẹp. Chế Liễu đứng dậy. Mỉm cười thực tươi. - Tôi sẽ không viết một chữ nào cho tới khi được phép của giáo sư. - Tại sao cô biết hôm nay chúng tôi vô được cổ mộ. - Thưa giáo sư. Giáo sư Phan cho tôi biết điều này. Ông ta nói; ngày hôm nay khám phá của giáo sư sẽ mở ra một trang sử oai hùng của dân tộc Chàm, có thể làm chấn động giới khảo cổ toàn cầu. Giáo sư Trọng cười ha hả. - Cô đừng tin ông đồng nghiệp của tôi. Ông ta đã quá lời rồi. Chúng tôi chưa tìm thấy điều gì mới lạ cả. - Giáo sư khiêm tốn quá mất rồi. Vừa nói, Chế Liễu vừa nắm lấy tay giáo sư Trọng. Cử chỉ và giọng nói của nàng lúc này có một hấp lực quyến rũ kinh hồn. Ông Trọng cười ha hả nói: - Cô cũng không nên chụp hình làm gì. Chế Liễu kêu lên. Nàng đứng thật sát vô mình giáo sư Trọng: - Đó là mục đích của tôi có mặt ở đây ngày hôm nay mà. Xin giáo sư cho phép tôi được chụp hình chứ. Tôi hứa sẽ không đưa bất cứ một hình ảnh nào ra trước công chúng, nếu chưa được phép của giáo sư. Giáo sư Trọng vỗ nhe nhẹ vô lưng Chế Liễu thật thân mật. Hình như ông có vẻ đã bị cô nàng này thuyết phục rồi. - Như vậy cũng được. Cô quả thực là một người yêu nghề. - Xin cám ơn giáo sư. Quay qua Bình và Yến, Chế Liễu hỏi: - Chắc anh chị cũng tới đây lần đầu phải không? Yến lắc đầu nói: - Không, tôi theo ba tôi tới đây từ lâu rồi. Chỉ có anh Bình đây mới tới từ hôm qua thôi. Chế Liễu nhìn qua Bình. Mắt cô ta bỗng mở lớn ngạc nhiên, sửng sốt một cách bất ngờ. Nàng hỏi, giọng nói hơn run run. - Anh có được chiếc mề đay này hồi nào vậy? Bình không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chàng hỏi lại: - Có gì lạ đặc biệt không chị? Chế Liễu lôi trong ngực áo ra một chiếc mề đay bằng đất nung y như của Bình. Nàng đưa vô trước ngực chàng, bên cạnh chiếc mề đay của Bình. Chiếc mề day của Chế Liễu không khác chiếc mè đay của Bình một mảy may nào. Tuy nhiên, chỉ không có hình con bò cạp như của chàng mà thôi. Còn tất cả nét khắc phong cảnh trên tấm mề đay đều giống nhau như cùng đúùc một khuôn vậy. Giáo sư Trọng kêu lên: - Thật là lạ. Đây là tấm mề đay mấy chục năm về trước. Ông bạn tôi được một ông già người Chàm tặng. Ông ta nói; trên đời này chỉ có 2 cái. Nhưng cái kia đã tuyệt tích cả trăm năm nay. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây một tấm khác như thế này. Nhưng không hiểu sao trong tấm mề đay của cô Chế Liễu lại thiếu đi hình con bò cạp vậy? Mặt Chế Liễu biến đổi khác thường. Nàng thở hổn hển hỏi: - Thưa có phải ông già đó cũng họ Chế hay không? Giáo sư Trọng suy nghĩ một lát nói: - Tôi cũng không nhớ. Hình như vậy thì phải. Chế Liễu nói: - Không lý là như vậy. Mà sao lại có thể đem vật này tặng cho người khác được? Giáo sư Trọng hỏi: - Bộ cô cũng biết ông ấy hay sao. Hồi đó tôi và ba của cậu Bình đây còn trong quân đội. Qua một trận đánh kinh hồn, chúng tôi cứu được ông già đó trong lửa đạn. Nhưng vì vết thương quá nặng nên ông ta chết trên tay ba của cậu Bình này. Trước khi tắc thở, ông ta tặng cái mề đay này cho cha của cậu Bình đó. Chế Liễu thở dài, nói: - Thì ra là thế. Bình nói: - Trước khi qua đây. Mẹ tôi mới trao mề đay này cho tôi. Bảo là có thể mang lại may mắn cho tôi. Chế Liễu gật đầu thực nhanh nói: - Phải.....phải, mề đay này là một sự may mắn vô biên. Chế Liễu nói xong, đút chiếc mề đay của nàng vào trong ngực áo. Yến nhìn Bình nói: - Anh nói mề đay có con bò cạp đen này có thể mang lại may mắn cho anh. Nhưng anh cũng phải hiểu rằng; loài bò cạp này mà trích ai thì vô phương cứu chữa. Bình đưa tay lên sờ cổ, rồi tát yêu vô má Yến. Chàng rùng mình, nói: - Em nhát anh từ hôm qua tới hôm nay hơi nhiều rồi đó nhe. Yến cười khúc khích, níu lấy tay Bình, ngả đầu vô vai chàng âu yếm. Những mong đợi người yêu từ bấy lâu nay ấp ủ trong lòng bây giờ không còn cần dấu diếm nữa. Trong khi đó giáo sư Trọng đang sửa soạn cho mở cửa. Chế Liễu bỗng nói lớn: - Khoan đã, xin để cho tôi chụp ít hình trước khi quí vị mở cửa tiến vô trong phần mộ. Ánh sáng máy hình lóe lên nhiều lần. Mọi người xúm vô kê vai cố đẩy cửa. Cánh cửa nhích ra từng chút một. Tiếng kọt kẹt vang lên. Cả phòng im phăng phắc. Mọi người hồi hộp. Bình nghe thấy cả hơi thở của người bên cạnh. Cánh cửa mở rộng. Bên trong là một đường hầm sâu hun hút, tối đen. Ánh đèn pin rọi vô bên trong nhưng bóng tối mênh mông. Con đường hầm thực nhỏ, chỉ còn đủ chỗ cho một người đi qua. Có tiếng của một người phu đào mộ vang lên từ phía bên trái cánh cửa: - Bên đây cũng có một cánh cửa nữa. Giáo sư Trọng lên tiếng: - Nếu vậy, phải quan sát kỹ căn phòng này đã. Xem có bao nhiêu lối đi. Mọi người tỏa ra khắp phòng xem xét. Lại có tiếng một người khác: - Đây cũng có một cánh cửa nữa. Giáo sư Trọng lại lên tiếng: - Nếu vậy chúng ta phải ngừng ở đây để quan sát kỹ hơn nữa mới được. Bình nói: - Thưa bác, còn cánh cửa đã mở rồi. Chúng ta có nên vô đó không? - Phải, hôm nay hãy thử đi lối đó trước xem sao. Hãy để những dụng cụ nặng ở đây. Bình có thể đi trước với vài anh em. Nếu khám phá được điều gì hãy trở lại cho chúng tôi hay. Bình hớn hở xông vô con đường hầm. Ánh đèn loáng thoáng. Mọi người tiến vô trong. Bình đi nhanh nên mấy người phu thụt lại phía sau. Đường hầm càng nhỏ lại. Trần thấp xuống. Bỗng chiếc nón trên đầu Bình đụng trần hầm rớt xuống đất. Đèn tắt. Bóng tối ập xuống thật nhanh. Bình mò mẫm và chàng bỗng rớt xuống một căn hầm thật lạnh. Chàng hốt hoảng la lên: - Á..... cứu tôi, cứu tôi với. Bình cố lồm cồm bò dậy, chàng mò mẫm chung quanh. Cái hố này không lớn lắm, nó như một cái giếng cạn. Rêu phong mọc nhớt nhợt chung quanh vách đất. Mấy người phu đào mộ đi phía sau bước tới. Có lẽ họ nghe tiếng kêu cứu của Bình nên rọi đèn pin xuống chỗ Bình vừa té. Có tiếng nói: - Cậu có sao không, chờ một chút. Chúng tôi trở lại căn phòng lấy dây kéo cậu lên ngay. Bình rên rỉ: - Tôi không sao, nhưng ở dưới này lạnh kinh hồn.