watch sexy videos at nza-vids!
Chiếc vòng sắt chạm hình rồng

Chiếc vòng sắt chạm hình rồng


Tác giả:
Đăng ngày: 08-08-2016
4.5 sao 4.5 / 5 ( 83 đánh giá )

Chiếc vòng sắt chạm hình rồng

↓↓
Những chiếc nút áo trước ngực Yến buột ra. Bộ ngực con gái trắc nịch và đầy ắp vươn cao. Bàn tay Bình mò mẫm, vuốt ve. Hơi thở của Bình hừng hực men tình. Một lúc thật lâu. Bình luồn tay qua lưng quần Yến thì có tiếng động sột soạt bêân ngoài. Chàng vội vàng ngồi dậy, khép tà áo của Yến lại thật nhanh rồi hôn nhẹ trên môi người yêu. Chàng đứng lên quay về lều mình. Bình mừng thầm vì mình đã không đi quá xa khi Yến bắt đầu yếu lòng. Bước thấp bước cao. Đi tới một khúc quanh, bỗng Chế Liễu bất thình lình xuất hiện trước mặt Bình. Nàng từ từ nắm tay chàng. Tiếng hát Chàm đâu đó chầm xuống thực lãng mạn. Hai người dìu nhau vào đêm tối. Đống lửa trại từ từ cháy bớt đi và những người ngồi quanh đó lục đục đứng dậy, loạng choạng đi vào trong bóng những căn lều gần đó. Gió thổi lớn hơn. Bóng những bụi cây ngả nghiêng. Ngọn tháp Chàm lờ mờ in lên nền trời mờ ảo thật huyền ảo..... Trong hơi men chếnh choáng. Bình ôm ngang người Chế Liễu bước đi trong đêm tối. Có lẽ chàng cũng chẳng biết mình đang đi về đâu. Con dốc tới ngọn tháp bây giờ đã quen thuộc với chàng đưa người yêu lên ngọn tháp cổ. Trên thềm gạch loang lổ ánh trăng, và ánh sáng lấp lánh âm u của những nhánh giây leo bám chằng chịt trên tường, không soi rõ được dáng dấp người con gái đang đứng nhẩy múa trước mặt Bình. Nhưng chàng cũng thấy nàng đang cởi từng mảnh vải trên thân thể. Bộ ngực sừng trâu ngỏng cao đầy ắp lung linh. Bờ mông tròn trịa, ngút ngàn làm hơi men trong người Bình càng thêm nóng bỏng. Nhất là cái rạo rực vừa ôm ấp người yêu còn cô đọng trên thân thể nóng hừng hực. Chàng chệnh choạng đứng dậy, chụp bắt người con gái đó. Nhưng nàng như một bóng ma, chờn vờn, ẩn hiện..... Mỗi lần Bình ôm được nàng vào lòng là nàng lại như một luồn khói tan đi trong háo hức cùng tột của chàng. Bình lại càng nhất định phải bắt cho bằng được cái thân thể bốc lửa nóng bỏng kia. Máu trong người chàng sôi sùng sục, làm Bình càng hăng lên. Và sau cùng, chàng đã chụp được nàng, đè cô nàng nằm xuống, không cho tan biến đi nữa. Da thịt nàng như một loài trăn khổng lồ, cuốn chặt lấy chàng. Hơi thở nàng thơm ngát mùi hoa rừng man dại. Bình ngất ngư trong cuồng loạn của xác thịt. Chàng muốn thét lên thực to, nhưng âm thanh tắc nghẹn trong họng. Chỉ còn hơi thở ừng ực bật ra mà thôi..... * Qua một đêm nghỉ ngơi. Mọi người lại tiếp tục đi vào đường hầm vô cổ mộ. Sau khi xếp đặt xong công việc. Giáo sư Trọng cho nhóm phu đào mộ cùng nhau kê vai cố đẩy cánh cửa ra. Ông nói với Bình: - Cánh cửa này nặng gấp mấy lần hơn hai cách cửa kia. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm được nơi vị công chúa được an táng trong lối này. Tiếng "đẩy... đẩy... đẩy" nhịp nhàng của nhóm người phu đào mộ vang lên đều đều. Cánh cửa từ từ chuyển động. Từng chút một, hé ra. Rộng dần dần cho tới khi đủ để cho một người lách vào thì mọi người dừng lại. Yến hớn hở nói: - Chắc chắn căn phòng phải đầy ắp những vàng bạc, châu báu. Em sẽ đội một vương niệm đầy kim cương trên đầu. Bình mỉm cười. - Em có nghĩ rằng trong đó chỉ có một xác ướp đang đợi chúng ta hay không? Yến làm mặt xấu với Bình. - Trong đầu óc những người học ngành khảo cổ, chỉ có xác ướp không thôi hay sao? Bình choàng tay ôm nhẹ qua vai Yến. - Em không biết là chúng ta đang đi vào một ngôi mộ à? - Nhưng đây là lăng tẩm của một vị công chúa. Bình vẫn nói như trêu trọc Yến. - Như vậy vẫn có nghĩa là xác chết cô ta phải nằm trong đó. Giáo sư Trọng lên tiếng: - Chắc chắn phải như vậy rồi. Chúng ta vô đi thôi. Sự vui mừng lộ trên nét mặt mọi người. Giáo sư Trọng lách mình vô trước. Mọi người lục đục theo sau. Ánh sáng đèn pin loang loáng trong phòng. Đuốc được thắp sáng lên. Một chiếc phòng rỗng không hiện ra khá rộng rãi. Phía trong vách trước mặt là một cánh cửa nữa. Nhưng có khóa đàng hoàng. Trên chiếc khóa cửa Bình nhìn thấy rõ hình một con bò cạp khắc lõm vô trong một hình tròn. Chàng đưa tay lên cổ nắm sợi dây chuyền. Nhanh nhẩu nói: - Không lý chiếc mề day này là chìa khóa hay sao? Chế Liễu hớn hở . - Không sai đâu. Hãy thử xem. Giáo sư Trọng cũng nói: - Phải đó, hãy thử xem sao. Bình tháo sợi dây chuyền. Lấy chiếc mề đay ra, lắp vào chỗ trũng trên ổ khóa. Lạ lùng thay, chiếc khóa bật ra một cách dễ dàng. Tiếng "ồ" vui mừng của mọi người vang lên trong phòng. Giáo sư Trọng cười ha hả đắc thắng. - Anh em, chúng ta mở cánh cửa này thôi. Bỗng một tiếng nói âm vang thực lớn từ phía sau vọng tới: - " Hãy Để Ta Yên Nghỉ Trong Bình An." Mọi người quay lại. Một người nhỏ nhắn, ốm yếu như một đứa trẻ. Đầu tóc bù xù nhưng hai mắt sáng quắc, xuất hiện nơi cửa đường hầm. Giáo sư Trọng đẩy mọi người sang hai bên, tiến tới trước mặt người vừa tới. Ông nói: - Lão quái vật, ông tới đây làm gì ? Bình hỏi Yến: - Ông này là ai vậy? Yến nói: - Đó là giáo sư Phan. Bạn đồng nghiệp của cha em. Giáo sư Phan lại trần giọng nhắc lại lời ông vừa nói khi mới tới: - "Hãy Để Ta Yên Nghỉ Trong Bình An." Các người quên lời chăn trối được ghi trên phần mộ chúng ta đã khám phá ra lần trước rồi hay sao. Nhìn kìa... Giáo sư Phan chỉ tay lên vách đá trên cánh cửa, nói tiếp: - Có phải lời chăn trối đó được lập lại ở đây hay không ? Mọi người không ai bảo ai, đều nhìn về phía giáo sư Phan chỉ. Bình nhìn thấy một hàng chữ ngoằn ngoèo, viết phía trên vách tường trên cánh cửa. Hàng chữ còn đậm nét mầu đỏ ói như máu bầm. Giáo sư Trọng lớn tiếng: - Ta là một nhà khảo cổ. Chẳng bao giờ lại đi tin những lời hoang đường, trên những chữ viết xa xưa đó đâu. Ông đừng cản trở công việc của tôi nữa. Giáo sư Phan lại lên tiếng: - Ta cảnh cáo mọi người lần cuối. Hãy để cho người chết được yên nghỉ. Mọi người phải hiểu rằng: Xác chết có thể sống lại và giết chết hết mọi người tham gia vào sự quấy phá nơi an nghỉ của họ. Giáo sư Trọng gằn giọng: - Thực là hoang đường. Tôi không bao giờ tin vào những điều ma quỉ đó. Giáo sư Phan nói: - Nếu vậy tôi tuyên bố, không dự phần vào chuyện của mấy người nữa. Nói xong ông ta vội vã chạy ra ngoài phòng ngay. Giáo sư Trọng bước tới mấy bước gọi: - Khoan đã... khoan đã. Ông Phan... ông Phan. Bóng giáo sư Phan khuất trong đường hầm. Giáo sư Trọng từ từ quay lại nói với mọi người: - Nếu ai không muốn tham dự vào công việc khai quật ngôi cổ mộ này, hãy tự ý rút lui. Tôi không ép buộc người nào cả. Tôi nghĩ tới giờ phút này vẫn chưa muộn đâu. Mọi người nhìn nhau. Một người phu đào mộ nói: - Chúng tôi đã làm việc hết sức mệt nhọc. Lẽ nào lại bỏ cuộc vào giờ phút chót này được. Bình nói với Yến: - Nếu em muốn trở ra. Anh sẽ đưa em ra. Yến cười hì hì, nói: - Em đâu có nhát gan như vậy. Giáo sư Trọng lại cười ha hả nói: - Vậy thì anh em hãy mở cánh cửa này ra đi. Chế Liễu bắt đầu chụp hình lia lịa. Ánh sáng đèn flash lóe lên như những tia chớp. Tiếng cọt kẹt của cánh cửa từ từ mở ra. Ánh sáng phản chiếu của những viên ngọc từ trong phòng lấp lánh. Mọi người nhẩy múa, vui mừng vì sự thành công cuối cùng đã đạt được. Bình nắm tay Yến bước vô trong căn phòng đó. Chàng phải thở một hơi thực dài để nén sự súc động trào dâng muốn phát ngộp. Quanh phòng, những chữ tượng hình đầy ắp trên vách. Hình tượng các thần linh bằng đá đẽo thực tinh sảo, bầy biện thực uy nghi. Vàng bạc, châu báu rải rác.
↑↑