
Chiếc vòng sắt chạm hình rồng
Tác giả:
admin
Đăng ngày: 08-08-2016
4.5 /
5 (
33 đánh giá )
Chiếc vòng sắt chạm hình rồng
Bình và Yến lui lại mấy bước, kinh hoàng. Một bàn tay đen đúa vén cửa lều lên. Yến thét lớn. - Á....... Giáo sư Phan thò đầu vô hỏi: - Có giáo sư Trọng ở đây không ? Bình thở phào nhẹ nhõm. Chàng đưa tay lên trước ngực. - Dạ, thưa bác Trọng không có ở đây ạ. - Anh có biết ông ta đi đâu không ? - Cháu cũng không biết nữa. - Tôi cầm kiếm ông ta gấp.... Thật gấp mới được. Nói xong giáo sư Phan hấp tấp bỏ đi ngay. Yến thở ra một hơi thật mạnh. - Ông ấy làm em hết hồn. Tưởng là con ma Chàm nằm trong cổ mộ đã trở dậy. Bình cười. - Thân hình ông ta có khác con ma đó bao nhiêu đâu. Yến thắc mắc. - Ông ấy tìm ba em làm chi gấp rút vậy hả anh ? Bình nói: - Hay là chúng ta theo ông ta xem sao. Yến gật đầu kéo Bình ra ngoài ngay. Gió thổi, mưa bụi bay bay. Yên hỏi: - Ông ta đi về hướng nào ? Xa xa, bóng hai người đi gấp rút trong đêm tối. Bình nhìn thấy giáo sư Phan níu vai giáo sư Trọng hấp tấp chạy về phía cổ mộ. Chàng chỉ tay về hướng đó nói: - Hình như họ kia kìa. Yến nói nhanh: - Chúng mình theo mau. Hai bóng đen đi vô cổ mộ. Bình và Yến theo bén gót. Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi. Tới cửa đường hầm tối om om. Bình nói: - Bên trong tối mò, chúng ta không có đèn làm sao vô được. Yến run run hỏi: - Bây giờ phải làm sao ? - Em đứng đây, để anh chạy về lấy đèn pin nhé. Yến run run nói: - Anh đi mau lên nhé. Bình đi khỏi. Yến đứng nép vào vách đất. Một lúc sau. Có tiếng chân chạy bình bịch. Tiếng thở hổn hển. Giáo sư Phan chạy hộc tốc từ bên trong ra ngoài. Ông vượt qua mặt Yến mà như không trông thấy nàng. Yến đưa tay tính nắm lấy ông nhưng không kịp. Nàng chạy theo gọi lớn. - Giao sư Phan.... Giáo sư Phan... Giáo sư Phan vẫn cắm đầu chạy. Không hề quay đầu lại. Yến quay đầu lại nhìn vào trong hang tối om. Nàng nôn nóng, bứt đầu bứt tóc. Một tia chớp lóe sáng. Tháp Chàm nổi lên sáng rực rồi chìm vào đêm tối. Tiếng sấm âm vang. Gió thổi. Mưa rơi nhanh và nặng hạt hơn. Ánh đèn pin le lói từ xa, sáng dầân và Bình chạy lại. Yến rối rít nói: - Giáo sư Phan vừa chạy ra. Ông ta chạy như ma đuổi, sát mình em mà làm như không thấy gì. - Ba em đâu ? - Em chưa thấy ba em đâu cả. Chắc chắn còn trong đó. Bình nắm tay Yến nói: - Chúng mình vô trong đó kiếm ba em đi. Ánh đèn pin loáng hoáng soi lối đi vô trong đường hầm. Yến gọi lớn: - Ba ơi.... ba ơi ba. Bình cũng kêu lớn. - Bác Trọng ơi... bác ở đâu. Tiếng âm vang dội lại trong bóng tối âm u. - Ba ơi.... Giọng Yến run run ; - Không biết có chuyện gì xẩy ra cho ba em không? Chỉ có tiếng hai người. Bóng tối bao chùm chung quanh. Ánh đèn pin rọi dưới đường hầm. Ánh đèn ngưng lại ở những vết chân còn ướt in trên đó. Yến nói lớn: - Anh Bình.... Coi kìa, dấu chân ba em còn in trên đường đi. Bình nói nhanh. - Phải rồi, chúng ta cứ đi theo dấu chân này sẽ tìm được ba em Yến lại gọi: - Ba ơi. ba ơi ba... Ba có nghe tiếng con không ? Không có tiếng trả lời. Chỉ có âm thanh vang lại. Hai người đi tới cửa mật thất cổ mộ. Ánh sáng phản chiếu của những viên ngọc lóng lánh. Bình rọi đèn pin chung quanh căn phòng. Yến gọi lớn: - Ba ơi, ba có trong phòng này không ? Bình nói: - Hình như không có ai ở đây cả. - Vậy thì giáo sư Phan đưa bố em đi đâu chứ ? Bình chiếu đèn pin vô gần chiếc quan tài. Dấu chân in rõ nơi đây. Bình nhìn chiếc quan tài, nói: - Không lý ba em lại ở trong chiếc quan tài này hay sao ? Yên run run. - Chúng ta có thể mở nắp quan tài ra tìm được không hả anh ? Bình để đèn pin xuống đất nói: - Vậy thử xem. Hai người cố đẩy nắp quan tài. Chiếc nắp quan tài xéo qua một bên. Cả hai vội vàng nhào tới rọi đèn pin vô trong quan tài. Tiếng Yến thét lên: - Trời ơi... ba...ba.... Giáo sư Trọng nằm trong quan tài. Hai mắt nhắm nghiền. Bình cúi xuống ghé tai trên ngực giáo sư Trọng. Chàng nói lớn: - Tim ba em còn đập. Yến lấy hai tay lay mạnh thân thể giáo sư Trọng gọi lớn: - Ba.... Ba tỉnh lại đi ba. Hai mắt giáo sư Trọng vẫn nhắm nghiền. Thân thể bất động. Bình nói: - Chúng ta đem ba em ra ngoài quan tài đã. Yến hấp tấp nói: - Phải... phải. Hãy khiêng ba em ra ngoài đã. Hai người hì hụi khiêng giáo sư Trọng ra khỏi quan tài. Bình nói: - Có lẽ chúng ta phải đi kêu thêm người cấp cứu cho ba em Yến ngập ngừng: - Nhưng để ba em một mình nằm đây đâu có được. Bình nhìn lên chiếc quan tài, nói: - Ba em... ba em nằm trong chiếc quan tài này. Vậy...